Page 118 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 118
Văn xuôi 117
gọn. Nhưng khi trở về đơn vị, nghe mọi người nói, anh thường không
nói về chiến công oanh liệt ấy. Mỗi khi nhắc lại, anh chỉ đau đáu nỗi
xót xa về những người đồng đội đã ngã xuống vì sự tàn bạo của bọn
khủng bố độc ác. Sau trận chiến khốc liệt ấy, anh trằn trọc và suy nghĩ
nhiều đêm. Dậy sóng trong lòng anh là tình thương và sự xót xa cho
gia đình, người thân của đồng đội. Anh quay trở lại huyện Cư Kuin
để chia sẻ nỗi đau với gia đình những người đã ngã xuống trong đêm
ấy, gặp gỡ những người dân đã không quản hiểm nguy hỗ trợ cho tổ
công tác, cảm ơn những người đã cưu mang, từng bữa cơm, chai nước
cho cán bộ chiến sĩ trong những ngày qua.
Nhắc lại thời khắc giữa cái sống và cái chết cách nhau trong
gang tấc ấy anh chỉ nói: “Sự căm phẫn, phẫn nộ và tiếc thương khi
thấy máu đồng đội rơi đã cho tôi và anh em cán bộ chiến sĩ quyết
tâm hết sức mình để truy bắt bọn khủng bố. Bởi chậm một giây,
một khắc thì người dân sẽ nguy hiểm vô cùng”. Ngay lúc sinh tử
của cuộc chiến đấu khốc liệt, anh vẫn chỉ nghĩ cho sự bình yên của
người dân.
Cháy mãi tình đồng đội
Đối với Thượng tá Nguyễn Văn Dương, đơn vị là gia đình
thứ hai. Ở đó có những người đồng đội đồng cam cộng khổ; cán
bộ chiến sĩ và cấp dưới được anh xem như người thân, những đứa
em trong gia đình. Những đợt hành quân hay triển khai nhiệm vụ
về cơ sở, anh sẻ chia cùng anh em cán bộ chiến sĩ từng chai nước,
ổ bánh mì, nắm cơm; canh cho nhau tranh thủ chợp mắt lấy lại sức
lực lúc đêm xuống… Chính vì sự yêu thương, sẻ chia ấy mà cán
bộ chiến sĩ, nhất là chiến sĩ trẻ, mới nhập ngũ trong đơn vị yêu
quý anh như người cha, người anh lớn, có thể hỏi ý kiến hay tâm
sự, giãi bày tâm tư tình cảm như với một người thân mà không hề
có khoảng cách.