Page 81 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 81

80      Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo…


                         ngọn bí, ngọn bầu non. Người đàn ông đi sau, chỉ mặc khố, tay
                         xách một xâu đến bốn năm con cá trắm, cá lóc to bự. Thấy vậy,
                         tôi nói với người đàn ông: “Bán cho mình hai con cá”. Ông ta

                         lắc đầu: “Ứ, ứ, mình không bán cá đâu”. Tôi hỏi tiếp: “Vậy xách
                         cá đi đâu?”. Giọng người xách cá đáp lại tỉnh bơ: “Mình ra phố

                         cho nó cá, nó cho mình tiền. Có tiền, mình cho nó tiền, nó cho
                         mình cái áo để cháu gái mình mặc chớ”. Tôi nghĩ bụng: Mộc

                         mạc, chân thành đến thế là hết cỡ, thật đáng yêu.

                                Từ chuyện cho cá, cho áo này gợi tôi nhớ lại một chuyện
                         cũng thật đặc sắc về tính cách của người Êđê. Là chuyện của

                         chính anh bạn mời tôi dự lễ cúng sức khỏe cho voi vào sáng
                         hôm nay. Anh ta tên là Y Kho, tay xạ thủ săn bắn số một của

                         Ban Tuyên huấn tỉnh thời chiến. Hễ anh đội đèn, xách súng đi
                         là cơ quan chắc có thịt cải thiện bữa ăn. Một tối, tôi theo anh đi

                         săn, đúng hơn là đi theo để tận mắt chứng kiến tài nghệ săn
                         bắn của anh.

                                Chừng mười giờ đêm, gặp hai con cheo đứng giữa đường

                         mòn. Lũ cheo bao giờ cũng nhìn chăm chăm vào đèn đội đầu
                         của thợ săn. Y Kho lom khom bước chân chậm rãi tới sát hai
                         con cheo. Tôi ngạc nhiên khi thấy anh chợt ngồi xuống cách hai

                         con cheo chừng bốn năm thước, còn khẩu súng CKC thì dựng
                         đứng lên. Tôi chưa kịp hỏi thì Y Kho cúi mình tới phía trước và
                         kêu lên “ha” một tiếng thật to. Hai con cheo giật bắn, hoảng sợ

                         chạy ra hai phía. Còn Y Kho đứng dậy, nói với tôi: “Hai đứa nó
                         là vợ chồng mà. Mình không bắn nó như mấy thằng Mỹ”. Bước
                         đi mấy bước, anh nói tiếp: “Chạy đi mỗi đứa một nơi. Tối nay,

                         hai  đứa  nó  không  ngủ  chung  được”.  Tôi  chỉ  biết  lặng  người,
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86