Page 160 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 160
Văn xuôi 159
phía sau những dốc đèo, cung đường nhẹ êm chỉ khẽ lượn xuống
một chút như làm điệu chứ không còn những con dốc lớn. Hai
bên đường, thấp thoáng những đốm hoa vàng. Dã quỳ. Dù chưa
một lần nhìn thấy thì tôi cũng đoán ra đó là loài hoa đặc trưng của
Tây Nguyên, của Đắk Lắk, của Buôn Ma Thuột nơi tôi đến.
Tròn hai mươi tuổi, tôi đến với Ban Mê!
Thứ tôi phải làm quen đầu tiên đó là làm quen với chính tên
gọi của thành phố này. Trong bức thư gửi về nhà từ thành phố cao
nguyên tôi băn khoăn lựa một tên gọi ấn tượng nhất, chứ không
phải chính xác nhất. Buôn Mê như một cô gái đẹp nhưng lại lỡ có
nhiều tên gọi vì những lý do khác nhau: Ban Mê Thuột, Buôn Mê
Thuột, Buôn Ma Thuật, Buôn Ma Thuột… Và rồi như nhiều người
trẻ khác, tôi đã gọi thành phố ấy với cái tên thân thuộc “Ban Mê”
theo lời bài hát “Ta yêu nhau từ Ban Mê Thuột” của nhạc sĩ
Nguyễn Cường do Ca sĩ Y Moan, một người con Tây Nguyên thể
hiện. Sau khi nhận nhiệm vụ, ngoài làm quen với công việc, vào
những ngày nghỉ, giờ nghỉ tôi tranh thủ làm quen với vùng đất
mới. Do đặc thù lính thông tin trực theo ca nên nếu trực đêm tôi sẽ
được nghỉ bù vào buổi sáng. Đó những khoảng thời gian để tôi
tìm hiểu thế giới xung quanh. Ban đầu là những rẫy cà phê quanh
đơn vị, đi xa hơn thì ra phía Quốc lộ 27, theo các chiến sĩ cũ đi
thăm hỏi bà con đồng hương, ghé các nhà dân quanh đơn vị chơi.
Tôi đã được chạm vào đất đỏ ba-zan bằng những nhát cuốc tăng
gia, trồng củ cải, bầu bí, mướp đắng. Đất Tây Nguyên màu mỡ
trồng cây gì cũng tốt. Tôi đã được trải nghiệm màu đất đỏ quẩn
lên sau những trận gió, nhuộm vàng những chiếc khăn mặt lính
trong mùa khô. Tôi đã được cảm nhận mùa mưa với những dầm
dề quện sánh màu đất đỏ giữ chặt những đôi giày lính trên quãng