Page 164 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 164
Văn xuôi 163
Điều tôi thích thú và cứ muốn Ban Mê giữ mãi ấy là những
ranh giới thiên nhiên, những hàng rào xanh bằng những cây
muồng vàng, những hàng bông, hàng cây xanh mà tôi biết tên
hoặc chưa biết tên nhưng tất cả đều xanh mướt mát. Ranh giới của
sân bay Hòa Bình cũng vậy, và còn đặc biệt hơn với hàng loạt cây
anh đào. Có lẽ đó là tên gọi quen thuộc về loài cây ấy trên đất này
chứ không phải hoa anh đào như ở đất nước Nhật Bản, nhưng
cũng ấn tượng vô cùng. Đó là loài cây trước khi hoa nở chỉ là
những thân cành trắng mốc với những chùm nụ chứ chưa hề ra lá.
Thế rồi một ngày, những chùm nụ lúc lỉu bung nở làm cả dải hàng
rào tít tắp biến thành hoa mơ màng một màu hồng phấn. Hoa ở
Ban Mê loài gì khi nở cũng nở đến kiệt cùng, như vắt đất vắt
nước, vắt cái nắng cái gió ra mà nở, từ cà phê đến dã quỳ hay anh
đào đều như thế. Nhà cô gái ấy ở phía rặng anh đào, những chàng
lính trẻ thi thoảng tìm cớ ghé chơi. Năm tháng ấy tôi đã đi dưới
rặng anh đào như một giấc mơ nhỏ về một vùng mênh mang màu
hoa, điều mà hôm nay tôi có thể bắt gặp đây đó khắp những nẻo
đường Buôn Mê Thuột, trong những homstay, quanh những
resort. Khi cuộc sống đổi thay theo hướng tích cực thì thiên nhiên
cũng được bảo tồn theo những cách khác nhau để tôi bắt gặp
mảnh ký ức nhỏ nhoi của mình đây đó trên những cung đường.
Nhắc đến Ban Mê không thể không dùng đến hai từ “hội
tụ”. Chúng tôi gặp ở đây những con người từ mọi miền quê, từ
quê biển Phú Yên, Khánh Hòa, Bình Định, Quảng Ngãi đến miền
Trung Nghệ An, Hà Tĩnh, xa hơn là Thanh Hóa, Ninh Bình...
Những vùng kinh tế mới với cư dân đến từ các địa phương miền
Bắc cũng không hiếm. Hội tụ về Đắk Lắk không chỉ có người Kinh
mà cả những dân tộc thiểu số, những đồng bào H’Mông từ miền