Page 74 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 74

Văn xuôi                                                             73


                         im lặng một cách rùng rợn. Tôi cúi xuống một người nằm trên mặt
                         đất. Anh ta nói: “Chắc tôi chết, cho tôi ra ngoài rừng... Tôi ở Phú
                         Thọ”.  Dưới  ánh  đèn  pin  yếu  ớt,  tôi  thấy  anh  ta  bị  thương  quá
                         nặng. Ruột đổ ra gần hết. Hai ống chân đều gãy. Tôi lượm tấm dù

                         hoa của ai đó bỏ rơi trên sân trường, cố buộc chặt ruột anh lại và
                         nói: “Không sao, anh em còn cả đây mà...”. Nước mắt chảy tràn.

                         Tôi cố lắm mới xốc được Anh lên lưng mình, giữ chặt hai cánh tay
                         anh về phía trước. Anh như đã bất động. Chắc anh nặng chừng
                         sáu mươi ký lô. Tôi đeo trước ngực hai khẩu AK, một của tôi và

                         một của anh ấy. Cứ thế, nói cho đúng, tôi không thể cõng anh một
                         cách gọn gàng mà rất nhiều lúc anh tụt xuống, hai chân kéo lê trên

                         mặt đường. Tôi biết trên cái hành lang rộng của Trường La San,
                         chắc chắn có để lại một vệt máu rất dài từ sau hai chân anh.

                                Khi sắp xuống dốc sân trường, tôi muốn đứt hơi nên để anh
                         nằm xuống một đỗi.  Đặt ngón  tay lên mũi, biết hơi thở  anh rất

                         yếu. May sao có một người từ phía sau vượt lên. Qua ánh đèn pin,
                         tôi thấy anh ta đội mũ tai bèo, mang hai khẩu AK trước ngực và
                         sau  lưng  mang  một  chiếc  gùi  to  đùng.  Anh  đỡ  người  lính  bị

                         thương lên lưng tôi và tay xách bớt giúp một khẩu AK. Không có
                         anh phụ giúp, thì tôi không biết bằng cách nào để cõng người bị
                         thương vượt suối rồi leo lên ngọn đồi thấp bên kia. Lúa trên đồi

                         ngang gối. Người lính đã tắt thở từ lúc nào. Một con dao găm đào
                         huyệt. May sao đất còn ngấm nước mưa. Anh bạn đường của tôi
                         rọi  đèn  pin,  lục  trong  chiếc  gùi,  lấy  ra  khổ  vải  đen  bảy  mét  để

                         khâm  liệm.  Tôi  ngó  qua  ánh  đèn  pin,  thấy  phía  dưới  cái  ba  lô
                         trong gùi là sắp lớp cơm vắt to hơn nắm tay. Hai con dao găm và

                         bốn bàn tay cào lấp một lớp đất mỏng trên mộ. Chắc đã bốn năm
                         giờ sáng. Khi đưa tay nắm quai chiếc gùi để mang lên vai, người
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79