Một cú lia rất mượt và nàng đáp xuống mặt đất như một đống bùi nhùi. Màn đen vây kín, chỉ cảm nhận được mơ hồ chút âm thanh lao xao và mùi khét lẹt bốc lên. Trò chơi thuở nhỏ của nàng ấy mà! Những sợi dây cao su đốt lên làm đuốc - mối hiểm họa cho bao cội rơm nhà hàng xóm. Hoặc không, thì đó đích thị là mùi từ những chiếc dép cũ kỹ vừa được chủ nhân cho thưởng thức một lát bánh đỏ lựng kéo ra từ lò lửa. Ồ... sao lại ngọt ngào và mát rượi thế này nhỉ? Sự tận hưởng này mới khoái chí làm sao. Tiếng pì pọp... pì pọp... xa dần và mang theo cả đôi dép “huyền thoại” chằng chịt những vết phẫu thuật của nàng.
Mùi khét lẹt cao su được thay thế bằng một làn hương dễ chịu, màn đêm loãng ra, sương mù vây đặc, trắng xóa. Những đốm xanh đốm tím lập lòe. Âm thanh rõ ràng hơn.
- Gọi xe cấp cứu đi... nhanh lên...
- Hãy đưa tạm cô ấy lên chỗ bùng binh kia, phải cầm máu trước đã...
- Ồ may quá, cô ấy đã tỉnh lại...
- Dì ơi... dì có sao không...? Cháu đã còi xe rồi mà dì không nghe thấy...
Nàng xua tay và nhận diện rõ gương mặt búng sữa đầy lo lắng của hai bạn trẻ đụng phải mình ngay chỗ khúc cua từ trụ sở cơ quan vòng ra phía ngã tư cửa biển.
- Nhà dì đâu để cháu đưa về... Dì còn cảm thấy đau ở chỗ nào nữa, trên đầu bị va đập thế có thấy choáng váng không?
Nàng lắc đầu, cởi chiếc nón bảo hiểm đặt sang bên và bắt đầu ngắm nhìn đôi bàn tay mềm mại mát lạnh rà nhẹ lên từng vết xước. Đám bọt oxi già sôi lên như những cụm hoa màu sữa. Và sau đó, từng miếng dán màu nâu sậm lần lượt được che lại một cách lẹ làng, khéo léo. Nàng bất giác mỉm cười, nụ cười không chất chứa cơn đau. Cảm giác lần đầu tiên được chăm sóc, được ân cần hỏi han, được quan tâm lo lắng... Sự ngọt ngào êm ái như dòng suối mát lành tưới vào tâm hồn hoang mạc. Nàng cảm nhận từng chồi xanh đang vươn lên, những chiếc lá rung rinh và ngàn nụ hoa giấu kín đồng loạt bung sắc bung hương. Nàng đang từng chút đê mê tận hưởng sự dịu dàng ấy. Từng động tác nắm... thả... nắm thả... nhịp nhàng... lăn vòng trên cổ tay cổ chân của nàng... cho đến khi đôi tay ấy cầm lên chiếc vô lăng và lưu lại trong mắt nàng dòng chữ đỏ: “Xe đá lạnh”. Đến lúc này nàng vẫn không ngừng tắt đi nụ cười giấu sau chiếc khẩu trang in hình hoa bỉ ngạn.
“Dì ơi có sao không?”... Ôi... mình đang tận hưởng sự ngọt ngào từ một cậu nhóc sao, chắc hẳn vừa mới đủ tuổi cấp bằng lái hôm qua. Dù sao đi chăng nữa thì cảm giác mang lại này cũng thật là tuyệt. Nàng không thể chối cãi.
Vẫn chưa chịu rời đi, nàng tựa lưng vào thân cây dừa cảnh và ngắm nhìn những bụi hồng bạch lòa xòa chắn ngang mũi tỏa ra một thứ mùi thơm dễ chịu. Nàng lại tiếp tục mỉm cười bởi cảnh tượng y như chạy trốn nhưng mà đầy tận hưởng. Chà bùng binh ngập tràn hương hoa mới thú vị làm sao! Ấy nhưng vẫn phải dè chừng hai tay áo vàng vừa mới xuất hiện ở ngã tư vào giờ tan tầm kia kìa. Cửa biển lúc hoàng hôn đẹp quá đi mất! Mặt nước xanh biếc chuyển sang đỏ thậm. Và ở đó một lần nữa lại xuất hiện gương mặt quen thuộc của một vị tướng quân nhô lên che chắn, đỡ lấy thân thể nàng trong cú tiếp đất ban nãy. Một sự kết nối vô hình nhưng đủ để cho nàng cảm thấy an toàn ở trong tâm. Màu trắng nhài, hồng bạch trước mắt nàng trở nên mơ hồ như sương khói. Ở đây chẳng có sự hiện diện của những đóa phù dung nhưng sao nàng cảm thấy như xung quanh mình được ken đặc bởi những đóa vô thường ấy. Loài hoa đã tròn vẹn 24 giờ dâng sắc, xứng đáng của một kiếp hoa đúng nghĩa.
- Này, yêu cầu cô bước ra khỏi đây ngay. Cô nghĩ đây là đâu mà ngồi nhởn nhơ vậy?
- Ái chà... Thần đâu chưa thấy đã thấy “Ngộ Không” xuất hiện vậy trời! nàng thầm nghĩ. Đã hết sức canh chừng “áo vàng” rồi mà chỉ một phút mơ màng lơ đễnh là bị tuýt còi ngay.
- Yêu cầu cô sang bên này, khai báo rõ xem làm gì mà ngồi ở đây.
Đang tận hưởng sự êm ái tự dưng đụng phải gu sẵng giọng, nuốt không trôi. Nàng bỗng trở nên cáu kỉnh. Chợt nhớ đến cái chân đau, nàng ngay lập tức vươn cần cổ lên cao: Đồng chí không thấy tôi bị tai nạn vừa được người ta sơ cứu nên không thể tự đi được à? Ở đây cây cối lùm xụp, rắn rết. Đồng chí tưởng tôi điên mà ngồi giữa bùng binh ngắm cảnh sao? Đồng chí không hỏi thăm tôi vì sao xảy ra tai nạn mà còn to còi nữa!? Hai... da... hèn gì dân chúng cứ luôn sợ hãi và né tránh bọn... bọn...
- Cô nói năng kiểu gì thế hả???. bọn... nào... bọn nào ở đây?
- À... hì... hì... bọn hoa hoét đầy gai góc này nè. Tôi... né... hoài mà vẫn bị chúng cào cho rách cả mặt.
- Né... hay là sà xuống mà hôn hít? Tôi thấy cô mê muội đám hoa này đến quên cả trời đất mà. Giờ nghe tôi hỏi này, sao để bị ngã?
- Con nít nhà ai lạc giữa đường rất nguy hiểm... tôi chạy ra bế... may mắn gặp được người nhà đi tìm. Trả con cho họ an toàn rồi tôi mới thấy mình liều lĩnh... Sao nhà ấy không chốt cổng lại kia chứ. Thật là... Đấy, mải nghĩ nên cuối cùng tôi cũng không thoát khỏi tai ương này.
- Cô bé hơn hai tuổi, mang chiếc váy hồng, tóc hơi hoe hoe...
- Vâng.
- Ôi hóa ra ân nhân của nhà tôi đây sao? Đúng là quả đất xoay tròn. Lúc nãy người nhà tôi gọi điện bảo cháu Nhi biến đi đâu mất tiêu tìm khắp không thấy. Tôi vô cùng hoảng hốt, tính đổi ca trực thì vừa ngay lúc đó được báo lại là đã tìm thấy bé. Thú thực, suốt nãy giờ, trong lòng tôi luôn âm thầm biết ơn đến người đã cứu giúp con tôi. Này nhé, giờ nói cho tôi biết nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?
- Thôi không sao đâu, tôi tự về được. Con anh hôm nay không sao là tôi thấy vui rồi. Tôi xây xước chút nhằm nhò gì. Gậy nè... còi nè... đồng chí đi làm việc đi. Tôi về đây!
- Đợi đã. Ngắt mấy bông nhài kia rồi thì lượm cất đi, thơm lắm.
- Ồ đúng. Suýt quên điều quan trọng.
***
Một buổi chiều tối, sau giờ tan làm không hiểu sao nàng không về nhà mà lại đi thẳng đến chỗ chiếc cổng màu xanh ấy. Giàn sắc ti gôn bò lên bờ tường xám thả những cụm hoa hồng tím. Dường như trong vẻ hoàng hôn loài hoa này đượm buồn hơn thì phải. Nàng cúi xuống và không cảm nhận được gì ngoài sự mát lạnh của những hạt mưa cọ lên chóp mũi.
- Sở thích ngắm hoa của cô mọi lúc mọi nơi nhỉ? Mời cô vào nhà uống tách trà cho ấm rồi hẵng về?
- Chà, nhà anh nhiều hoa đẹp quá!
Trong lúc Luyên đang đi lấy phích nước thì nàng cũng đưa mắt nhìn quanh. Thực ra nàng đến đây cũng là vì lý do đó, nàng muốn gặp lại cô bé mà có lẽ do duyên nên nàng đã được ẵm bé trong tay. Một cảm giác ấm áp, bình yên lan tỏa. Cô bé không hề tỏ ra sợ hãi vì nào đâu ý thức được những mối nguy hiểm tiềm ẩn quanh mình. Bé đưa bàn tay sờ lên chóp mũi nàng cười, để lộ những chiếc răng sữa vừa nhú lên thật ngộ. Và nàng cứ ám ảnh mãi nụ cười đáng yêu ấy.
- Cô kiếm bé Nhi sao?
- À, vâng, bà và bé Nhi đi đâu rồi sao?
- Thường cuối ngày bà hay dẫn Nhi ra công viên dạo chơi. À, cô lại đây, thật may quá vì hôm nay cô đã ghé, chứ tôi định sang tuần đi làm thì tranh thủ mang tặng cô chậu hoa này. Trước là để cảm ơn cô, sau nữa là tôi thấy cô có vẻ rất mê hoa cho nên chậu khiết linh này về với cô là hợp lý. Chứ thực ra tôi cũng đi suốt nên ít có thời gian để chăm sóc chúng.
- Ôi, thật là ngại quá...
- Có gì đâu mà, cô nhận đi cho tôi vui, coi như nhận tấm lòng của hai cha con tôi được không?
“Hai cha con” câu này chợt lóe lên trong đầu Thy một ý nghĩ: Mẹ cô bé đâu?
Nhưng chưa kịp khơi thông luồng ý nghĩ thì một cơn gió ập tới lùa chiếc váy thiên thanh móc ở trên dây phơi cùng với chiếc xu chiêng màu hồng phấn đung đưa lắc qua lắc lại trước mắt nàng.
Luyên vội vàng thả chiếc bình xịt nước chạy lao đến cầm lấy chiếc váy đi vào trong, lát sau anh trở ra với nét mặt chín đỏ, gượng gạo... muốn nói gì đó mà cứ ấp a ấp úng.
Nàng phá tan bầu không khí bằng một điệu cười sảng khoái: Chị nhà anh thời trang đấy chứ. Tôi nghĩ, chị ấy chắc là vô cùng xinh đẹp.
- Vâng, vợ tôi rất xinh đẹp và hiền lành. Lời nói của anh giành cho vợ nghe thật ấm áp nhưng trong vũng mắt lại hiện lên một nỗi buồn thăm thẳm. “Cô ấy mất gần được hai năm rồi”.
Nghĩa là khi bé Nhi chưa đầy một tuổi. Tự dưng sống mũi Thy cay rẹt, một niềm đau len lỏi vào trong tim nàng khó diễn đạt thành lời.
***
Một sáng cuối tuần, Thy ngồi nhìn chậu khiết linh mà lòng nặng trĩu nỗi niềm. Những cánh hoa trắng muốt chẳng khác gì những miếng khăn tang găm lên ngực anh. Đau đớn, khôn nguôi. “Sáng nào cô ấy cũng dành mươi lăm phút để ngắm nhìn đám hoa lá này trước khi tới lớp”. Vụ tai nạn thương tâm trên đường từ trường về nhà đã mang cô ấy rời xa người thân, gia đình, bạn bè và các em học sinh thân yêu của mình mãi mãi.
Nhi quấn mẹ quen hơi nên giờ đêm nào cũng giật mình khóc thét. Những trận ốm sốt của thời kỳ mọc răng sữa cũng khiến bé Nhi bứt rứt không chịu ăn uống. Anh mất ngủ đến gầy sọp người mà công việc thì luôn ở trong tình thế phải “có mặt kịp thời khi điều động”. Luyên đành về quê cậy nhờ bà dì đang sống một mình xuống phố ở cùng với hai cha con. Ngày là một chiến sĩ công an làm nhiệm vụ, rắn rỏi oai phong trong bộ cảnh phục. Đêm thì anh lại đóng vai một người mẹ dịu hiền trong bộ váy thiên thanh, chiếc xu chiêng màu hồng phấn và mái tóc giả kéo xuống từ nóc tủ. Nhiều đêm và nhiều đêm như thế... Nhi ngủ an giấc trong vòng tay êm ấm của anh.
Tháng 11 đã về, những con gió lang thang chạy dọc hè phố, hơi lạnh se se phả vào hương hoa sữa, nồng nàn. Một thành phố bình yên dịu ngọt quá đỗi. Tà áo ai bay khiến anh cay xè đáy mắt. Những tháng năm êm đẹp bên lũ học trò tinh nghịch đã theo nàng về ươm lên xanh cỏ. Luyên cầm trong tay mình bó hoa tri ân ngày nhà giáo, anh muốn đến bên nàng sớm hơn, bởi có thể ngày đó anh bận thực thi nhiệm vụ... Nhìn đám lau nhỏ trắng xóa ngã rạp theo ngọn gió heo may, liu riu thổi. Vành môi anh chợt nở một nụ cười hiền. Nàng của anh vẫn dịu dàng và thanh khiết quá.
- Bà chỉ cho tôi đến đây! Luyên xoay người lại, đón lấy chậu hoa trên tay nàng.
Từ xa, bà và Nhi đang ngồi trên băng ghế đá và nhìn về phía họ.
Tháng mười một. Se lạnh. Mùa của khiết linh...
Trác Diễm
Quảng Bình, 02.11.2022
Hôm nay: 0
Hôm qua: 0
Trong tuần: 0
Tất cả: 0