Mưa bụi phấn
Hoàng Anh Tuấn
Cô cầm viên phấn trên tay
Cơn mưa bụi trắng đang bay trên đầu
Cô ơi mưa trốn ở đâu
Rơi vào trang sách ướt câu thơ rồi
Giọt mưa nào bạc như vôi
Rắc đôi bím tóc rẽ ngôi thẳng hàng
Cô chèo những chuyến đò ngang
Mưa từ ký ức mưa sang cõi người
Nảy mầm hạt chữ non tươi
Vươn thành cây lớn khoảng trời bình yên
Lòng em muôn nỗi ưu phiền
Qua vùng mưa trắng tới miền văn chương
Tóc cô đã hóa gió sương
Đợi em phía cuối con đường tạnh mưa
Mùa hè tròn bóng lá thưa
Chân cô guốc mộc sớm trưa đi về
Mưa giăng trong giấc ngủ mê
Bảng đen bàn gỗ bốn bề lặng im
Sau lưng thoảng một tiếng chim
Cổng trường khép lại cô chìm trong mưa...
Vần thơ tri ân
(Kính tặng quý Thầy Cô giáo nhân ngày 20.11)
Nguyễn Hồng Lĩnh
Vần thơ viết tặng Thầy Cô
Những người đi sớm, về trưa “đưa đò”
Tháng năm ươm đẹp ước mơ
Cho bao thế hệ học trò lớn khôn
Những người tô đẹp tâm hồn
Vun trồng kiến thức trò ngoan trưởng thành
“Tôn sư trọng đạo” nghĩa tình
Ngàn năm truyền thống trở thành: Nhân văn!
Dù trong vất vả khó khăn
Thầy Cô lớp lớp vẫn hăng say nghề
Dẫu cho nắng lửa trưa hè
Hay mùa đông giá rét tê tái người
Vẫn luôn thân ái, vui tươi
Làm tròn trách nhiệm “trồng” người vẻ vang
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam
Vần thơ con viết tri ân Cô Thầy
Những người vất vả đêm ngày
Truyền ta kiến thức, điều hay lẽ đời.
Còn đọng
Trần Phố
Tôi đã xa trường nhiều năm
Mà đêm đêm còn dội về tiếng trống
Phượng vẫn cháy bập bùng mùa tổng kết
Bàng vẫn xanh biêng biếc ở trong hồn
Nhớ ngày nào chẳng tính thiệt so hơn
Nghề chọn tôi và tôi đã chọn
Xa cha mẹ, anh em, bầu bạn…
Lên Tây Nguyên lệ nhỏ trong lòng!
Xót xa nào bằng cha mẹ xa con
Rồi con lại xa con, đem con gởi về cha mẹ!
Biết mấy đoạn trường, bao nhiêu dâu bể
Ngày đón con, con lạ lẫm không nhìn!
Đã chọn đường đi phải dám hy sinh
Xưa thầy dạy, giờ chính tôi tự dạy
Đem ý chí, tinh thần, nghị lực
Vượt qua thời thiếu áo, thiếu cơm!
Cuộc vui chung đời cứ xoay vần
Rồi tóc trắng đến khi nào chẳng rõ
Từ giã dòng sông con đò nho nhỏ
Bao nỗi niềm bịn rịn nhớ thương nhau!
Mọi thứ trên đời rồi sẽ qua mau
Nhưng tình nghĩa cứ hãy còn đọng mãi
Tôi đã xa trường lòng còn ở lại
Ơi! Trường xưa, bạn cũ, học trò!
Cảm xúc tháng mười một
Phan Hồng
Tháng mười một, vào mùa khô Tây Nguyên
Chút se lạnh gợi nhớ thời công tác
Giữa “rừng hoa”, những bông hoa mộc mạc
Luôn tỏa hương thơm việc nước, việc nhà
Công việc của em, người gồng gánh đường xa
Nặng trĩu lo toan của người gieo hạt
Dẫu biết đời chẳng ít điều đen bạc
Em vẫn tin yêu cuộc sống, con người
Biết hy sinh, cả trong lời nói, tiếng cười
Đâu dám loẹt lè dù đi trẩy hội
Đâu dám cháy hết mình trong cuộc vui đông đảo
Cứ sợ thế gian bao cặp mắt trông vào
Dẫu còn nhiều khó khăn giữa cuộc sống ồn ào
Vẫn tươm tất khi bước vào lớp học
Con đang ốm phải nhờ người chăm sóc
Chẳng dám nghỉ lâu, vì sợ... chậm chương trình
Với học trò, cả trong lúc bực mình
Cô vẫn dịu lòng khuyên nhủ
Khi bất lực đã hoá thành giông bão
Để giọt nước mắt rơi làm bạn sẻ chia cùng
Thầy, cô tận tâm làm người ươm mầm
Đều xứng đáng được vinh danh, kính trọng
Nếu có ngợi ca nhiều hơn về thầy cô giáo
Có chắc gì người gieo hạt hằng mong?
Hoàng Anh Tuấn, Nguyễn Hồng Lĩnh, Trần Phố, Phan Hồng
Đăng Tạp chí Chư Yang Sin tháng 11-2022
Hôm nay: 0
Hôm qua: 0
Trong tuần: 0
Tất cả: 0