Ký ức mười năm
Mười năm ở Tây Nguyên
Trên bình độ bảy trăm
Nhiều khi tưởng mình đã đứng ngang tầm cao thời đại.
Đêm thẳm sâu nằm trăn trở khôn cùng
Nghe gió lùa không khốc ngoài sân
Mà trong lòng vẫn âm vang tiếng sóng
Mười năm
Tôi đã đi qua những con đường trùng điệp hàng cây
Đi qua những dốc đứng cheo leo như nấc thang giá cả
Đi qua những con đường khô cằn sỏi đá
Đôi khi kiệt sức muốn gục ngã nửa chừng với gánh nặng trên vai
Và hạnh phúc chợt đến
Lặng lẽ
Bình yên
Như tình yêu của em
Người vợ đã cùng nhau vượt qua nhiều giông bão
Ở độ cao này
Nhiều đêm
Chợt nhớ quay quắt giọng hò sâu thẳm
Đôi khi tôi muốn quay về ngồi lại dưới sân ga
Nghe tiếng còi tàu
Nhìn đoàn người vội vã
Trở về và đi xa.
Mười năm ở Tây nguyên
Tôi nhận ra mình đã lớn khôn thêm
Lớn khôn qua những vấp ngã
Những thành công
Yêu thương và căm giận
Trong tôi nhiều khi thánh thiện và ma quỷ
Vẫn xả súng vào đầu nhau dữ dội
Mười năm
Tôi đã đi qua những chuyển biến dữ dội của cuộc đời
Những cuộc cải tạo, kiểm kê, tịch thu đánh vào bọn gian thương
Những nghị quyết cho sản xuất “bung ra”
Những tháng ngày đi “tự túc”
Những đợt kiểm điểm đấu tranh đánh vào bọn cơ hội
Chân lý nhiều khi cũng bị trọng thương
Và bọn cơ hội cũng từng khoác áo người lương thiện
Rồi ngồi
Ở độ cao này
Đôi khi trời trở rét nửa đêm
Trở dậy khơi bếp tro tàn cố thổi bùng lên ru con ngọn lửa bằng những câu hát cũ ... ầu ơ ...
Trồng trầu trồng lộn với tiêu
Và những câu thơ khó khăn chợt đến...
*******
Ché rugu
Nằm trong ché
Vùi trong đất
Chín tháng mười ngày
Như mẹ mang con tuổi tròn bụng mẹ
Hương thơm của lúa
Cái nồng của men và cây cổ
Với thời gian thành giọt đắng giọt cay
Khi tiếng chiêng ngân
Cho buôn làng đoàn tụ
Chẻ rượu thành bài ca
Khát vọng của con người...
Đêm trên nhà mồ
Ngồi bên người đã khuất
Không gian chia thành vùng: Lạnh ngắt - xốn xang
Chiếc cần rượu bắt sang
Như chiếc cầu vồng bảy sắc
Vắt ngang qua bầu trời
Như nối hai đầu: âm - dương
Ami ơi hãy uống chung cần rượu yêu thương
Dẫu cái chết đã cách ngăn làm hai nửa
Đêm có còn dài con đốt bùng lên ngọn lửa
Mà trầm ngâm nhìn ánh lửa thâu đêm
Ơi nhịp cần rung theo từng cơn gió thổi ngang
Đêm trên nhà mồ khơi dậy quãng đời gian khổ
Qua chín núi mười khe sau lưng còn đỏ lửa
Cực còn chạy theo bóng ami in dài
****
Ký ức một thời
Ánh sáng lóe lên từ những tư duy cũ
Tiếng còi hú
Chợt hiển hiện trở về
Tiếng kẻng công trường
Thời bao cấp
Ngày ngày xếp hàng
Mua theo tem phiếu
Sắn cũng cơm
Rau tập tàng - canh” toàn quốc
Con người không quyền lựa chọn
Tư duy rỉ mòn theo năm tháng gian nan
*****
Tiếng còi hú
Vọng một thời bom đạn
Đêm hỏa châu soi sáng luỹ tre làng
Đêm đô thị bập bùng ánh lửa
Anh và em cùng cất tiếng hát vang
Hát cho đồng bào nghe trong chập chùng máu lửa
Người chết hai lần - xương thịt cũng nát tan *
Hát cho hoà bình về trên đất nước hoang tàn
Hát cho ngày mọi người chung tay xây dựng
Và, hôm nay chợt nghe tiếng còi vang.
* Ý nhạc Trịnh Công Sơn
Uống rượu bên nhà mồ
Trần gian nấu chín nỗi buồn
Trăm năm sống để vẽ tuồng cuộc chơi
Sóng lòng ngỡ toả thành hơi
Đọng sương thành rượu nâng mời tay nhau.
Nhà thơ Trần Chi
Hôm nay: 0
Hôm qua: 0
Trong tuần: 0
Tất cả: 0