Page 106 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 106
Văn xuôi 105
quán ăn bình dân hay nhà hàng sang trọng, không kể là người địa
phương hay khách vãng lai, người Đắk Lắk hay khách du lịch,
khách ta hay khách Tây, người giàu hay người nghèo, đều được
tiếp đón chu đáo, niềm nở, không có chuyện phân biệt và chặt
chém như ở một số thành phố du lịch khác (không dám nêu ví dụ
vì sợ họ giận). Trang phục của người Ban Mê cũng rất đa dạng về
màu sắc và kiểu dáng. Bên cạnh trang phục truyền thống của
người Êđê là quần áo thông thường theo kiểu phương Tây (gọi là
đồ Tây) và áo dài truyền thống Việt Nam. Người Ban Mê không
phân biệt giàu nghèo, sang hèn ở cái sự mặc như các tỉnh phía Bắc.
Ra đường hay vào quán sá, thấy người ta ăn mặc xềnh xoàng thì
đừng có cái nhìn coi thường hay kỳ thị; có khi trông lùi xùi như
thế nhưng là những đại gia cà phê, đại gia hồ tiêu và doanh
nghiệp, thầu khoán; nhà cửa, biệt thự rải khắp nơi từ Sài Gòn,
Bình Dương đến cả “Vũng Thuyền” cơ đấy. Nhìn chung, nam giới
ăn mặc giản dị, lấy tiện lợi, thông dụng làm mục tiêu; chỉ khi nào
có sự kiện lớn như hội nghị, cưới xin, ma chay, lễ nhà thờ, vv…
mới chú ý ăn mặc cho đàng hoàng, phù hợp. Phụ nữ ít chú ý đến
cái sự “nhậu” mà để tâm đến việc mặc nhiều hơn. Khi ra đường,
vào quán cà phê thấy đám chị em phụ nữ (cả người lớn tuổi và
thanh niên) với nhiều kiểu dáng và sắc màu quần áo tươi mới lạ
lẫm, cũng thích mắt lắm.
Lớp thanh thiếu niên ở Ban Mê thế hệ từ 7X, 8X, 9X đã kiến
tạo một thứ ngôn ngữ khác biệt so với thế hệ trước. Như đã nói, từ
sau năm 1975, dân số Đắk Lắk - Ban Mê tăng cơ học với tốc độ chóng
mặt; vì thế, tính cộng đồng tự trị ở đây không cao như ở nông thôn
đồng bằng, ngoại trừ các buôn làng đồng bào dân tộc thiểu số.
Những cô gái miền Nam kết hôn cùng trai xứ Nghệ, xứ Quảng; gái