Page 107 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 107

106     Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo…


                         miền  Bắc  lại  làm  dâu  miền  Trung  trên  cao  nguyên,  gái  Êđê  cưới
                         chồng người Bắc; gái Thanh - Nghệ lại lấy chồng người Quảng Nam,
                         Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên. Thành ra, từ trong mỗi gia đình

                         đã có sự giao thoa và tiếp biến của ngôn ngữ nói. Nhiều gia đình một
                         chốn ba quê, con cái đứa nói giọng mẹ, đứa lệch về giọng cha và
                         nhìn chung, chúng hòa trộn giọng nói của cha với giọng nói của mẹ.

                         Đến lúc, cha mẹ chúng cũng phải điều chỉnh giọng nói để hài hòa
                         với nhau trong gia đình; dần dần hình thành giọng nói nghe rất lạ.
                         Đám trẻ con ở Ban Mê rất đáng yêu. Ở trường Tiểu học, mỗi lớp chỉ

                         một  cô giáo phụ trách, mà cô giáo là người tứ xứ: Có  người Bắc,
                         người xứ Nghệ, xứ Huế, xứ Quảng và người dân tộc Tây Nguyên;

                         bởi thế đám trẻ ở lớp nào thì nói uốn éo theo giọng của cô giáo lớp
                         ấy, nghe rất buồn cười! Đến cấp II và cấp III, vì mỗi lớp đều được
                         học nhiều thầy cô giáo với nhiều giọng nói khác nhau, mà các thầy

                         cô giáo trong quá trình giao tiếp và yêu cầu giảng dạy, cũng chuẩn
                         hóa dần phát âm và chính tả; bởi vậy, học sinh ở Ban Mê nói riêng,

                         Đắk Lắk nói  chung, dần dần hình thành một ngữ điệu và vốn từ
                         vựng chung khá chuẩn mực. Tôi tạm gọi đó là giọng nói của người
                         Ban Mê. Lớp ngôn ngữ này khắc phục được lỗi phát âm, chính tả của

                         phương ngữ các vùng trong cả nước. Nó không quá luyến láy như
                         phương ngữ Bắc Bộ, không trọ trẹ như giọng xứ Nghệ, không quá

                         mềm lòng như cách phát âm của người xứ Huế, không cứng giòn
                         rôm rốp như cách nói của người xứ Quảng. Lớp trẻ bây giờ không
                         phát âm sai giữa âm “tr” và “ch”, âm “n” và “l”, không phát âm và

                         ký  âm  sai  dấu  hỏi  -  dấu  ngã,  không  phát  âm  “anh”  thành  “ân”,
                         “nhanh”  thành  “nhân”  như  người  Quảng  Bình,  Quảng  Trị,  vv…

                         Nghe lớp trẻ ở Ban Mê nói, rất khó nhận ra chúng có quê gốc ở vùng
                         nào, mặc dù thế hệ bố mẹ chúng vẫn giữ giọng nói quê cha đất tổ.
   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112