Page 229 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 229
228 Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo…
chơi, giải trí khác... Trời chiều thoáng se lạnh, nắng vàng rỡ trên
tượng đài, trên những công trình kiến trúc đô thị của khu vực
trung tâm. Trong tâm trí tôi hiện lên những vần thơ của Nguyễn
Thuỵ Kha cũng như tôi một chiều trở lại Ban Mê, bên Ngã Sáu
nhiều luyến thương này: “Từ ký ức xưa mây khép lửa nồng/ cô
đọng khối tượng đài Ngã Sáu/ sao quá vãng cứ thì thầm mách
bảo/ em ngủ yên nơi những sóng đồi”. Ngã Sáu Ban Mê, nơi lịch
sử lắng đọng, nơi chứng kiến tiến trình đô thị hóa, hiện đại hóa
của thành phố cao nguyên.
Từ Ngã Sáu, theo sự chỉ dẫn của ông chủ quán café, tôi đi
về phía Trung tâm Văn hóa tỉnh Đắk Lắk gần đó để tìm cây Kơ nia
cổ thụ. Khi ở trong buôn H’Ring, Kô Tim cho tôi một nắm hạt bảo
là hạt Kơ nia, “Anh ăn đi, ngon lắm, đến loài sóc, chuột còn thích
nữa là”. Tôi đưa vào miệng những hạt rang, thơm bùi, mùi như
lạc nhưng đượm hơn, béo hơn, nuốt xuống cổ cảm giác như nuốt
cả đại ngàn thao thiết. “Ở Ea H’Đing không có cây Kơ nia, phải
sang tận Ea Kueh mới có, gần chỗ thác 9 tầng ấy”, Kô Tim nói.
Nhưng rồi công chuyện bận bịu, đường xa, tôi vẫn chưa thỏa cái ý
ngồi dưới gốc cây Kơ nia nghe gió hát. “Trời chiều mẹ lên rẫy thấy
bóng cây Kơ nia/ Bóng tròn che lưng mẹ về nhớ anh mẹ khóc”
chẳng phải Nhà thơ Ngọc Anh đã viết vậy sao. Cây Kơ nia trong
Trung tâm Văn hóa tỉnh kia rồi, lừng lững và cô độc giữa bê tông,
cốt thép. Cây cao bằng tòa nhà 4 tầng, nắng rọi lung linh, cành lá
đương rì rào theo gió. Kơ nia có buồn không khi một mình sót lại
giữa phố thị, xa nương rẫy, xa buôn làng, xa nắng gió trời xanh
cao nguyên. Kơ nia còn không những thần linh trú ngụ, những
linh hồn đã khuất. Bóng mát thôi che chở những mùa rẫy màu
tươi tốt. Nhưng Kơ nia, bốn mùa không thay lá, luôn một màu