Page 66 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 66
Văn xuôi 65
Chúng tôi nghe tin tức chiến sự từng giờ, từng ngày. Càng
gần thắng lợi càng nhiều gian nan. Càng đánh gần các chốt kiên
cố, bộ đội ta thương vong càng nhiều. Nhiều khi chiến sĩ phải tự
sơ cứu, tự băng bó lấy ở tuyến trước, chúng tôi cũng chỉ sơ cứu lại
rồi chuyển tiếp bệnh nặng về tuyến sau. Đây chính là lúc do quá
thiếu vật tư y cụ, tôi nghĩ ra cách dùng bẹ chuối bó bột cho thương
binh bị gãy chân tay (sau này về Hà Nội phát triển thành đề tài để
thi bác sĩ). Nhiều y tá và cứu thương đang đi làm nhiệm vụ cũng
bị trúng đạn chết ngay tại chỗ. Lúc đó bộ đội lại biến thành y tá,
cứu thương, để cấp cứu và tự chuyển thương binh ra ngoài. Có
những trận ác liệt, dân công không có kinh nghiệm lấy thương
binh nên bị thương nhiều. Cũng có người hoảng quá không dám
xông vào cõng thương binh ra, vì làn đạn dày đặc từ mọi phía.
Tôi nhớ đêm đánh đồi A1. Chờ mãi không thấy thương
binh về, rất nóng ruột, vì đêm qua nghe tiếng súng nổ rất dữ dội,
biết là trận đánh ác liệt. Sáng hôm sau lên đồi nhìn ra, chúng tôi
thấy cả bộ đội, cả lính Pháp chết nhiều quá, phủ kín đồi. Những
trận đánh ác liệt như vậy, đa số bộ đội lại phải tự chuyển thương
binh ra.
Chúng tôi cho thương binh uống thuốc cầm máu và chống
bị choáng. Rất tiếc lúc này chưa có kỹ thuật tiếp máu, nên nhiều
đồng chí đã không kịp chuyển về tuyến sau. Nhưng nhờ có bếp
Hoàng Cầm, chúng tôi vẫn có đủ nước sôi sát trùng và cơm canh,
cháo nóng cho thương binh. Tất cả đều sinh hoạt dưới hầm,
nhưng bộ đội ta rất gọn gàng, sạch sẽ. Vẫn có cả những “hố mèo”
để đại tiểu tiện.
Các tuyến giao thông hào của ta được mở rộng, giống như
cái dây thòng lọng thắt vào cổ giặc Pháp cướp nước. Nghe tiếng
thình thịch đào hầm vang trong lòng đất, chúng sợ chết khiếp. Cái