là lời nói lập lòe
nỗi buồn dày thêm
niềm vui đã mất
hy vọng
như ngày xưa nàng rắc lông ngỗng
để bây giờ chúng ta nhặt
và viết lại số phận
của chúng ta
Nhưng nàng nghĩ: bây giờ
có là quá muộn?
bạn đã quen với hoàng hôn bị phá hỏng
ánh sáng xoắn giữa giọt
mực, mà bài thơ bị nhốt vào
bóng tối
sau đó, đêm - và cái rèm màu tím
phất phơ trong bài thơ
một hình thức phù du
cho bài thơ không thể vượt qua
chiều cao của tòa nhà
cho bài thơ không có tiền
mà cứ đòi ăn tối
cho bài thơ vô ích cứ thích ngồi
trên chiếc ghế thời gian
cho bài thơ gian nan
như cuộc đời thi sĩ.
Lê Vĩnh Tài
Tạp chí Chư Yang Sin số 325/9/2019
Hôm nay: 0
Hôm qua: 0
Trong tuần: 0
Tất cả: 0