Page 220 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 220

Văn xuôi                                                            219


                         chân trời. Ở đâu cũng thấy café, chỗ thì phơi hạt, chỗ đang rang,
                         hương  thơm  vương  khắp  con  đường.  Qua  thị  trấn  Quảng  Phú,
                         những vườn cao su hiện ra giữa vùng đất đỏ. Đến địa phận xã Ea

                         H’Đing chúng tôi rẽ  vào. Giữa tháng Ba, hoa dã quỳ  vẫn nở  cả
                         một con đường, màu hoa nhuộm vàng những ký ức những ngày
                         xưa lang thang cao nguyên cùng chúng bạn. Núi đồi vàng rực như

                         mơ trong ánh nắng trưa khắc khoải. Dã quỳ và muôn loài hoa dại
                         dập dờn sóng dài nhấp nhô trên đồi xa. Sắc vàng thuần khiết và
                         hương mùa phảng phất đưa bên trời ấy khiến lòng tôi dịu lại. Tôi

                         dường nghe klei Khan vang lên “Hãy đánh những ching có tiếng
                         âm  vang.  Những  ching  có  tiếng  đồng  tiếng  bạc,  đánh  nhè  nhẹ

                         cũng  vang  vọng  khắp  núi  non”.  Tiếng  ching  thiêng  liêng,  đầy
                         quyền  năng  khiến  khỉ  vượn  quên  đu  cây,  sóc  chuột  quên  đào
                         hang, hoẵng đứng ngẩn, thỏ ngồi ngơ như trong Trường ca Đam

                         San nghìn xưa ngân vọng. Những chủ nhân đất cao nguyên ngày
                         nào leo núi chỉ một sải, xuống thác chỉ một nhảy, thoáng đã đến

                         nơi,  thoắt  đã  đến  chốn  thật  khiến  người  ta  thán  phục  trong  trí
                         tưởng. Bây giờ đường đã rải nhựa phẳng lì, những đoạn vào các
                         buôn đổ đường cấp phối sạch sẽ. Phải nói là Ea H’Đing quy hoạch

                         rất  tốt,  trục  đường  chính  thẳng  băng,  hai  bên  là  những  đường
                         xương cá nối dài vào các buôn. Chúng tôi hỏi đường, may thay

                         gặp những người dân rất nhiệt tình, có người bỏ cả công việc để
                         chỉ đường, có người chạy xe máy đi trước bảo chạy theo sau. Tầm
                         13h chiều, chúng tôi đến cổng buôn H’Ring, một cảm giác vừa vui

                         vừa lo thật khó tả. Buổi trưa trong buôn thật im ắng. Những người
                         lớn ở trong nhà nghỉ ngơi, người mắc võng ngoài cây tìm bóng

                         mát. Trẻ em vui đùa bên những gốc mít, gốc bơ mát mẻ. Theo chỉ
                         dẫn của H’Met, chúng tôi rời con đường bê tông và rẽ vào đường
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225