Page 98 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 98
Văn xuôi 97
xuôi, người ta vừa nhìn nước da đã biết người từ Tây Nguyên
xuống, không cần trình giấy Chứng nhận Giáo viên miền núi.
Thời ấy, đi lại là một chuyện vô cùng nan giải. Từ trung tâm Thị
xã về vùng ven có mấy tuyến xe Lam hoặc xe ngựa, chờ cả tiếng
đồng hồ mới có một chuyến, người chen chúc nhau, quang gánh
móc cả bên sườn xe lủng lẳng rau cỏ, xuống xe ở bến rồi đi bộ lóc
cóc gần tiếng đồng hồ nữa để về nhà. Từ Buôn Ma Thuột về xuôi
thì khỏi phải nói để đỡ hờn đỡ tủi. Xếp hàng chen nhau mua được
chiếc vé xe liên tỉnh đã là một thành tích đáng đem khoe cả xóm.
Rồi thì từ tối hôm trước đã nhờ mấy người bạn có xe đạp đến ăn
chơi nhảy múa, nghỉ lại qua đêm để mờ sáng hôm sau mắt nhắm
mắt mở gồng bế nhau ra bến xe cho thật sớm. Người chờ xe chứ
xe có chờ người đâu, ú ớ đến muộn xe nó chạy mất thì bao công
sức cố gắng đều đổ xuống suối Ea Tam. Từ bến xe là có cuộc chia
tay, chúc nhau an toàn, dọc đường xe hỏng ít thôi và không gặp
phải Fulro hay cướp đường; tiếp đến là một hành trình bão táp ba
bốn ngày về xuôi, ra Bắc thì thêm vài ngày nữa, người cứ bơ phờ,
xác xơ hơn một trận ốm nghén. Có người kể, có lần anh ấy về Bắc,
đến huyện M’Drăk, đi ngang qua thảo nguyên thì xe hỏng, nằm
đấy nhai mì tôm sống đến sáu ngày liền chờ xe sửa xong rồi đi
tiếp, nghe mà lạnh hết cả người!
Ban Mê ngày đó còn nhỏ hẹp, từ Ngã Sáu đi về chỉ có mấy
con đường đếm được trên mười đầu ngón tay. Đường Nơ Trang
Long khá lớn chạy vào trung tâm chợ phố, chạm đường Trần
Hưng Đạo, cắt ngang là đường Hai Bà Trưng, Lý Thường Kiệt, Y
Jút, Điện Biên Phủ. Góc đường ngã Tư Phan Bội Châu - Điện Biên
Phủ là bến xe Lam, chủ yếu để chở người đi chợ Thị xã. Đường
Phan Chu Trinh đi qua Nhà thờ Chính tòa nối với đường đi huyện