Page 96 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 96
Văn xuôi 95
NGUYỄN PHƯƠNG HÀ
BAN MÊ, NGÀY ẤY… BÂY GIỜ
Tuỳ bút
Ngày ấy, khoảng đầu thập niên 80 của thế kỷ trước, tôi đến
Buôn Ma Thuột vào một chiều mưa, trong hành trình cơm áo và
niềm khao khát tìm hiểu vùng đất mới trên cao nguyên đất đỏ ba-
zan huyền thoại. Hun hút từ Nha Trang ngược lên hướng Tây là
một con đường rải nhựa đã hư hỏng nhiều, đèo dốc quanh co uốn
khúc. Một con đèo khá hiểm trở uốn cong theo sườn núi bạt ngàn
màu xanh, đi mãi lên như một con rồng lượn thật đẹp và có một
cái tên cũng thật đẹp: Đèo Phượng Hoàng. Qua hết đèo là một
vùng thảo nguyên rộng lớn khá bằng phẳng; hai bên đường thấy
bạt ngàn màu xanh của rừng, cỏ lau cỏ lác, chẳng thấy nhà cửa
nào cả. Thi thoảng, thấy mấy người đàn ông dân tộc thiểu số cởi
trần, đóng khố, vác xà gạc còn phụ nữ mặc váy đen, vai đeo gùi đi
trên đường - chắc họ đi rẫy về. Đến Cây số Năm mới thấy lác đác
mấy ngôi nhà gỗ, nhà xây; vào đến Cây số Ba (Bến xe liên tỉnh cũ)
thì nhà cửa san sát, có không khí phố phường; đến Ngã Sáu thì
đúng là phố thật - một phố thị nhỏ lạc vào giữa đại ngàn bao la;
cảnh tượng đó làm tôi thấy lạ lẫm, ngạc nhiên và thích thú lắm!
Đắk Lắk ngày đó là một tỉnh rộng lớn ở trung tâm cao nguyên
miền Trung, trải dài từ huyện Ea H’Leo (giáp tỉnh Gia Lai) đến
huyện Đắk Nông (giáp với Sông Bé và Lâm Đồng). Đất đai trù
phú, ngô lúa, cà phê tươi tốt và bạt ngàn rừng xanh với nhiều cây