Page 210 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 210

Văn xuôi                                                            209


                         Phạn.  Thời  niên  thiếu  sống  trong  nhung  lụa  êm  ấm.  Thương
                         chúng sanh lạc loài trong kiếp luân hồi…” Ông là niềm hãnh diện
                         của giới văn nghệ Phật Giáo của cả nước, hiện vẫn trường chay và
                         an nhiên tự tại với con cháu ở phường Thành Nhất.

                                Ngoài người nhạc sĩ đó, thế hệ chúng tôi còn được học môn

                         Anh văn do thầy Đặng Ngọc Thanh Hải dạy. Người thầy giáo này
                         là cháu nội của một vị nhất phẩm Đặng Ngọc Oánh, tinh thông cả

                         Pháp ngữ và Nho học, từng là thầy dạy vua Duy Tân và từng làm
                         quan đến chức Hiệp tá Đại học sĩ. Ông Đặng Ngọc Oánh từng là

                         Tuần Vũ Quảng Ngãi nên rạp hát “Bà Tuần” lừng danh ở Huế là
                         cách người ta gọi rạp hát của vợ ông, cũng là bà nội thầy giáo dạy

                         Anh văn của tôi. Những trâm anh thế phiệt đã trôi dạt và dừng lại
                         trên phố núi, và vẫn đang nối tiếp nhau một đời sống thật thanh

                         bình, làm như mình không từng tham dự vào “lịch sử” của một
                         vùng đất.

                                Ngoài các nhà sách, thời ấy mỗi ngày còn có mấy chục tờ

                         báo  được  xuất  bản.  Ngay  góc  đường  Quang  Trung  -  Y  Jút  (đối
                         diện rạp LoDo) là một góc “văn học” nhộn nhịp nhất phố núi. Ở
                         đó, giữa bao nhiêu người  qua kẻ  lại có  một sạp báo tên là “Tia

                         Sáng”. Bà chủ sạp báo đó cũng là bà chủ của khu Biệt Thự đường
                         Hai Bà Trưng (Khách sạn Đại Hùng bây giờ) và cũng là bà chủ của

                         những vườn cà phê trên đường đi Phước An. Bà đã mất ở Pháp.
                         Bà Tia Sáng là cô của tôi.

                                Đến  sau  này  tôi  mới  nghe  những  giai  thoại  về  Ông  Ama

                         Thuột,  lúc  thì  tù  trưởng  Buôn  Niêng,  lúc  thì  ông  ở  buôn  Ky  về
                         buôn Kosier làm rể. Giữa những  Ama Jhao (Mé Sao), Nơ Trang

                         Gưh  đánh  nhau  với  Pháp  “chảy  máu”  thì  ông  lại  bình  an  được
   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215