Page 213 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 213
212 Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo…
chúng tôi. Lam là người căng thẳng nhất, em dựa tường, cũng đốt
thuốc, phì khói mông lung vào cây lá. Dáng hình Lam nhỏ con, da
sạm nắng mưa. Tôi hỏi: “Lam đi xe có mệt không?”. Em trả lời:
“Không mệt lắm anh Giang à. Em chỉ lo chuyến đi về nhà H’Met
không biết sẽ thế nào. Có gì nhờ anh giúp cho em với anh nhé!”.
Vẫn câu nói đó, vẫn giọng nhỏ nhẹ như van lơn đó khi cách
đây độ hai tuần, Lam hẹn đến nhà tôi. Đó là một ngày mưa còn bay
đầy trời của tiết xuân xứ Huế, không khí hãy còn se lạnh, Lam đợi
tôi cả một tiếng đồng hồ chờ tôi đi làm về. “Anh Giang ơi, em làm
phiền anh ạ. Có chuyện này nhờ anh giúp em và gia đình em?”,
vừa gặp tôi, Lam đã cất tiếng nói. Lam là một cậu em trong họ, ở
cùng phường với tôi, nhà cách nhau tầm 01km. Em hay đi làm ăn
xa, khi ở Đà Lạt, lúc ở Sài Gòn nên chúng tôi cũng ít gặp, thi thoảng
gặp nhau mỗi độ tết về. Tuổi thơ của chúng tôi là những trận bóng
trong xóm, những lần vào núi hái sim, ăn nấm rồi vẫy vùng bơi
trên sông Vực. Nhà Lam nghèo, chú Hữu ba em bị khuyết tật ở
chân, không làm việc nặng được. Mẹ vốn triêng gióng đi thu mua
phế liệu, đồng nát nay vừa qua một lần viêm đa tạng nặng cũng ở
nhà. Hai đứa em, một đứa lấy chồng xa, một đứa còn tuổi ăn tuổi
học, gánh nặng gia đình đè nặng trên vai Lam. “Em làm người ta có
bầu rồi anh ạ?”, câu nói của Lam khiến tôi hơi sốc. “Được ba tháng
rồi, lại là thai đôi”, Lam ngập ngừng nói tiếp. Tôi lại há hốc mồm.
Lam năm nay 29 tuổi, mải mê lao động, chưa nghe thấy yêu ai,
chưa dẫn cô nào về nhà, nay làm luôn “cả ổ” như thế thật khiến
người khác không khỏi bất ngờ. Chuyện là năm trước Lam lại vào
quận Tân Phú làm việc trong một xưởng may, bao ăn ở trọn gói khi
dịch COVID-19 dần ổn định. Em cặm cụi làm từ sáng đến tôi, ngơi
việc mới thôi. Đối diện với xưởng của Lam có một xưởng may khác
mà đa phần là công nhân nữ. Mỗi lần nghỉ giải lao, Lam dõi mắt