Page 212 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 212

Văn xuôi                                                            211


                         LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG


                                        GIÓ VẪN HÁT TRÊN

                                 CAO NGUYÊN THẦN THOẠI


                                                                                         Bút ký



                                Chiếc xe khách chầm chậm đi vào thành phố  khi Ban Mê
                         còn chưa thức giấc. Mở tấm rèm cửa, tôi nhìn ra ngoài, trời đêm

                         sương  hãy  còn  mênh  mông,  bóng  núi  đồi  nhấp  nhô  núi  đồi  xa
                         thẫm. Tôi gọi chú Hữu và Lam dậy. “Gần đến thành phố rồi. Mọi
                         người  thức  dậy  chuẩn  bị  xuống  xe  nhé”.  Phố  xá  dần  hiện  với

                         những  cột  đèn  đường  rực  sáng  hai  bên.  Những  chuyến  xe  xuôi
                         ngược qua lại trên đường mang theo bao tâm sự. Đến bến đỗ của

                         nhà xe  Ngọc Thông,  chúng  tôi xuống bắt thêm một chuyến taxi
                         nữa  để  vào  thành  phố  nghỉ  ngơi.  Lam  lỉnh  kỉnh  khuân  hành  lý
                         xuống,  rồi  từ  tốn  cầm  tay  H’Met  đưa  vào  hàng  ghế  ngồi  chờ.

                         H’Met có vẻ mệt, mặt mày nặng trĩu dù chuyến đi này em hằng
                         mong đợi nhất. Em đã hơn một năm không về nhà. Bốn giờ sáng,

                         chúng tôi về khách sạn được người chị đặt trước. Lên nhận phòng
                         nhưng chẳng ai còn tâm trạng để ngủ được nữa. Chú Hữu ra ban
                         công châm thuốc hút, khói trắng lẫn vào sương. Những đóa ngọc

                         lan đầy cành vừa thức dậy tỏa hương thơm dài trong khuôn viên
                         khách sạn. Gương mặt chú tư lự, nỗi lo dài ra mênh mông. Ngày
                         mai vào buôn rồi sẽ thế nào? Người ta có đón tiếp mình không?

                         Có bắt tội mình không? Lễ nghi ra sao? Tốn kém thế nào? Sự có
                         thành không? Tất cả những câu hỏi ấy chạy trong suy nghĩ của
   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217