Page 214 - Tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí - Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ CHí Minh
P. 214

Văn xuôi                                                            213


                         qua xưởng hàng xóm và vô tình đụng phải đôi mắt của một cô gái.
                         Đôi mắt to, ướt mộng mị, trong veo như mặt hồ sau cơn mưa Thu.
                         Đôi mắt biết nói, thẳm sâu cỏ hát, như rừng dang tay, như núi đón
                         chào. Lam cảm nắng cô gái từ đó. “Em bị say đôi mắt của H’Met rồi
                         ngẩn ngơ lúc nào không hay”. Và đón đưa, rồi hò hẹn, Messenger

                         nhắn  qua,  Zalo  gửi  lại,  độ  4  tháng  sau  trở  thành  cặp  đôi  đi  đâu
                         cũng có nhau. Cho đến hôm nay thì sinh ra chuyện vậy. H’Met vừa
                         bước qua tuổi 18, Lam 29 tuổi, thôi thì cũng cố gắng làm cho mọi

                         chuyện được thành toàn. Hai đứa yêu nhau không có lỗi, hai đứa
                         bé trong bụng lại càng không có lỗi. “Em đã đem H’Met về nhà để
                         chăm sóc, ở Sài Gòn vất vả quá. Giờ em phải làm sao anh?”, Lam
                         hỏi. “Phải làm lễ cưới thôi”, tôi nói. Vấn đề bây giờ H’Met người Xơ

                         Đăng, ở tận xã Ea H’Đing, huyện Cư M’gar. Nhắc đến Cư M’gar xa
                         xôi nghìn dặm, bỗng dưng chàng Đam San trong sử thi hiện lên.
                         Tôi nhớ không lầm thì xã Cư Suê chính là nơi khởi nguồn cho bản

                         trường ca Đam San của người Êđê. Hình ảnh buôn làng quây quần
                         quanh đống lửa múa hát, kể chuyện Đam San ngày nảo ngày nào
                         với bao chiến công hiển hách nào đánh hổ, thuần phục voi, trừng trị
                         những  tù  trưởng  đối  nghịch,  xứng  danh  anh  hùng  của  đại  ngàn
                         Tây Nguyên. Một chút háo hức, vọng ngưỡng dậy lên trong lòng.

                         “Điều ngại nhất bây giờ là luật tục cưới xin trong đó, nhất là đồng
                         bào Xơ Đăng thì không biết thế  nào”, tôi nói. “Em  muốn… cưới
                         H’Met… làm vợ để con em sinh ra có đủ ba, đủ mẹ, không sợ người

                         ta dị nghị!”, Lam nói như khóc, vừa muốn mà cũng vừa sợ. Nghĩ
                         cũng thương hoàn cảnh của gia đình Lam bây giờ. Lúc trước mỗi
                         lần ba mẹ Lam ốm đau tôi đều gửi tiền và vận động họ hàng lối
                         xóm quyên góp giúp. Dù khá bận công việc nhưng tôi vẫn gật đầu:

                         “Anh  nhận  lời  giúp  chú.  Nhưng  phải  vào  bàn  với  gia  đình,  nội
                         ngoại nhà chú cho thống nhất”, tôi nói. Trong suy nghĩ tôi chợt hiện
   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219